Bạn có sợ không?

Lâu ngày mới ghé qua Blog Bảo mật thông tin vì các anh bên đó để Blog mọc rêu lâu quá. Hôm qua vào chơi thấy có khá nhiều bài mới, vậy là phải mất khoảng nửa tiếng để đọc chúng. Ở đó anh Thái có viết 1 câu chuyện, chuyện đời thường thôi, không phải tin học gì đâu, nhưng rất ý nghĩa. Mặc dù mục đích anh ấy dùng câu chuyện để nói cái khác, nhưng tôi thấy bản thân câu chuyện hay và nên giữ nó nguyên như vậy. Xin được đăng lại câu chuyện đó ở đây, 1 câu chuyện mà tôi nghĩ rằng chúng ta đã gặp khá nhiều trong cuộc sống, rất thật và chân tình.

***

Cả đám đang ngồi nhậu, tự nhiên nghe tiếng "rốp rốp" của kim loại bị bẻ gãy vang rền. Chợt có người la thất thanh, xe hàng cán chết người rồi! Trời có người bị kẹt dưới xe kìa! Chiếc xe honda bị cán bẹp dí luôn rồi!

Thằng Cù Sinh la lên, ghê quá, đừng coi tụi bây ơi, coi rồi sao nhậu, tối về bị ám ảnh nữa. Thằng Tô Hùng với thằng Thái dúi cũng tán thành. Má, coi mấy vụ này ghê thấy mẹ, về hết ăn cơm luôn, nói chi là nhậu.

Hai thằng chưa dứt hết lời, nhìn qua nhìn lại, thấy thằng Bông với thằng Quang pô đã biến mất tiêu. Hai thằng nó dzọt cái vù, hòa nhanh vào đám đông vừa hình thành, vây xung quanh chiếc xe hàng gây nạn.

Thằng Cù Sinh, thằng Thái dúi với thằng Tô Hùng chuyển đề tài sang các vụ tai nạn chết người mà tụi nó có lần chứng kiến. Câu chuyện nào cũng rùng rợn hết trơn, chỉ toàn là óc, máu và ruột người.

15' trôi qua, vẫn chưa thấy thằng Bông với thằng Quang pô quay về. Má, hai thằng quỷ này nhiều chuyện thấy sợ, đụng xe thì có đếch gì mà coi trời! Thằng Tô Hùng chửi rồi tiếp tục mô tả về cảnh ông hốt xác dùng tay vóc từng mảng óc của người bị xe cán chết, mà nó từng chứng kiến ở chân cầu Tân Thuận, với khuôn mặt vẫn còn chút hãi hùng.

5' trôi qua, thằng Bông lững thững đi vô. Sao mậy, có ai chết không? Đâu có ai chết đâu, có một thằng bị thương ở chân, thấy máu chảy nhiều, nó hơi ngáp ngáp thôi, nhưng không có bị "xịt chao". Má thằng này hên thiệt, đếch hiểu sao mà chiếc xe của nó bị cuốn vào bánh sau, bẹp dí, mà nó vẫn còn thở được.

Các giả thuyết bắt đầu được đưa ra. Òh thì chắc có ai đó nhanh tay kéo nó ra, hay là lúc té, nó văng ra ngoài, còn chiếc xe thì bị vướng vô trong? Thôi, kệ mẹ nó, vô cái đi, mừng thằng đó thoát chết!

Ủa còn thằng Quang pô đâu, mày có thấy nó không? Ai biết đâu, người ta bu đông nghẹt àh, không thấy nó đâu hết. Hồi nãy tao thấy nó chạy ra chỗ cái xe hàng, rồi tự nhiên hớt ha hớt hải chạy vô toilet, rồi lại chạy ra đó tiếp. Chắc nó thấy ớn quá, nên chạy vô toilet ói rồi chạy ra coi tiếp quá. Thằng Cù Sinh vừa nói vừa ực hết ly bia.

10' sau, thằng Quang pô quay trở lại. Quần áo dính đầy máu.

Ủa, mày làm gì mà máu không vậy?

Trời, tao nhào vô kéo thằng đó ra, cởi nút quần cho nó. Má, phải cởi nút quần cho nó dễ thở, tao sợ quần chật quá nó không thở được. Đang lum khum, hai thằng kia nó bưng thằng bị đụng lên, làm máu dính đầy quần áo với tay chân luôn, ghê bỏ mẹ. Tao phải chạy vô rửa tay rửa chân, má rửa cả buổi mới hết.

Má mày rảnh quá ha, tự nhiên đi làm chuyện bao đồng?

Phước đức lắm đó ba. Má đây là cái phước ông trời ổng quăng vô tay, ổng kêu mình làm, thì mình phải làm thôi.

Rủi mày nhào vô cởi quần cho nó, người ta nói mày chôm tiền của nó thì sao?

Kệ mẹ, người ta nghĩ sao thì nghĩ, mình làm chuyện đàng hoàng ngay thẳng thì đếch sợ thằng nào. Có biết bao nhiêu cặp mắt nhìn vào mà, lo gì.

Ủa rồi tao thấy mày chạy vô toilet rồi chạy ra tiếp chi vậy?

Tao chạy ra coi có ai chở nó đi nhà thương chưa, nếu chưa thì tao chở nó đi. Có người chở rồi, cái thằng hô hấp nhân tạo nó chở luôn, tao cứ tưởng là nó đi chung với thằng bị đụng, ai dè nó cũng chỉ là người đi đường.

Chẳng biết do bia hay những lời nói rất chân thật của thằng Quang pô chưa học hết lớp 9, mà thằng Thái dúi thấy choáng váng quá. Sao mà thằng Quang nó nói những chuyện này nhẹ như không, không một chút e dè, lo lắng hay do dự? Còn nó, sao bao nhiêu năm ăn học những điều hay lẽ phải, lại quá lo sợ đến nỗi quên mất chuyện cần phải làm?

Nó sợ thấy cảnh chết chóc, mặc dù không có ai chết, chỉ có những người sắp chết chờ được cứu. Nó sợ bị người nhà của nạn nhân, lầm tưởng nó là người gây tai nạn, đánh cho tơi bời. Nó sợ công an sẽ yêu cầu nó làm nhân chứng, rồi phải phiền phức đi tới đi lui. Bao nỗi sợ hãi mơ hồ bao trùm, đến nỗi chuyện đơn giản nhất, là gọi công an báo có tai nạn, mà nó cũng quên mất, đừng nói chi đến chuyện cứu người.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét