Tuyết và lối mòn

Mấy hôm nay trời lạnh trở lại, tuyết rơi trắng đầy đường. Tuyết phủ khắp cả sân vận động khiến chẳng biết đường nào mà đi. Bần thần thế nào mình lại nghĩ đến 1 câu trong Cố hương của Lỗ Tấn:
Lối đi chẳng tự nhiên mà có, do con người đi nhiều mà thành.
Bây giờ ngẫm nghĩ thấy quả đúng là hợp với lúc này. Đi trên tuyết mà không có lối, hay không đi theo những vết do người đi trước để lại thì thà đứng yên 1 chỗ còn hơn. Bước lún chân sâu xuống tuyết khó mà nhấc lên, tuy không đến nỗi như lội bùn, nhưng cũng khá giống như thế. Đi chắc chắn rất chậm và khó, đấy là chưa kể nếu bị tuyết chui vào trong giày thì sẽ khổ sở đến mức nào, hic, bàn chân thế nào cũng lạnh và tê cóng, cái cảm giác nước lạnh chui vào giầy thì nghĩ đến cũng chẳng ai muốn rồi.

Đọc Nanh trắng thấy người ta 1 mình bơ vơ giữa tuyết trắng, không lối, không phương hướng, vậy mà vẫn cứ bước tới, quả là đáng khâm phục. Mình có mấy bước đi học mà cũng ngại, trời lạnh thế này chỉ có ngủ là thích nhất thôi :D.

1 nhận xét :

  1. mac du o vn troi k co tuyet k lanh bang ben ay ma e con cha muon di hoc nua la` hihi,troi lanh ma a,ai cung muon ngu? hihi con nguoi sinh ra ai cung biet hu*o*?g th.u hihi

    Trả lờiXóa